Trang

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Nhockinhcan - Truyện ngắn Cô gái của mùa đông

Phần 2
Thời tiết cũng đã dần ấm lên cô đã nghỉ ở 1 công ty về giúp hẳn cho công ty người bạn của cô để học hỏi thêm kinh nghiệm chuyên ngành kế toán, cô cũng hoàn thành xong bài thực tập và bước vào thời gian ôn thi.
Vào một buổi sáng cô thấy trong người khó chịu nhưng cô vẫn dậy đi làm, đang lúc mặt nhăn nhó cô được tin anh báo chiều 18h chồng sẽ bay ra Hà nội, cô không tin điều mình nghe thấy vì trong thâm tâm cô luôn nghĩ cả năm anh có 1 lần phép thường anh sẽ đi vào gần cuối năm, và anh nói anh về là chuyện gia đình mẹ anh đang ốm nằm viện và gia đình quyết định cho anh trai sang singapo để chữa bệnh, còn nước còn tát em à. Cô vừa vui mừng sẽ được gặp anh nhưng thấy anh suy nghĩ nhiều thế cô lại đâm lo. Anh bảo ko cần ra sân bay đón anh đâu vì vợ say xe mà, thương vợ ném.
Khi anh cúp máy cô reo lên trong sự sung sướng với cô em cùng làm việc rằng tối nay cô sẽ được gặp anh thỏa mãn sự khao khát cháy bỏng của cô những ngày qua, cô dồn nén sự nhớ nhung để hôm nay được lan tỏa hơi ấm cùng anh. Cô đã nhìn ảnh anh trên trang mạng nhưng cô vẫn tò mò anh là người thế nào? Trong tâm trí cô anh là 1 chàng trai vui vẻ, tình cảm.
Đến 21h30 anh gọi điện đã xuống đến địa điểm mà cô sẽ đón anh, nhìn xa xa dáng người nhỏ nhỏ bước tới hỏi có phải vợ anh không? Cô mỉm cười dù cái nhìn đầu tiên không giống như những gì cô tưởng tượng bấy lâu nay, nhưng vì tình cảm cô và anh dành cho nhau những ngày qua mà cô không hề để ý đến hình thức bên ngoài của anh  nữa. Là con gái thì ai cũng muốn bạn mình phải to cao, đẹp trai nhưng có lẽ lúc này điều đó không còn quan trọng nữa rùi. Cô đón anh về căn phòng nhỏ bé của cô, họ nhìn nhau nở nụ cười khi anh khen cô “ Vợ anh đẹp hơn ở trong hình” lúc đó cô mới dám ôm anh, người mà hàng đêm cho cô vòng tay ấm áp của thế giới ảo, cô không sao tả được cảm xúc của mình  lúc này niềm hạnh phúc tran hòa trong nước mắt, cô thấy điều kỳ diệu hơn khi cô và anh trao nhau nụ hôn nồng cháy. Và cả đêm cô nằm trong vòng tay ấm áp của anh cùng tâm sự.
Sáng hôm sau cô dậy và hỏi anh muốn ăn gì để cô đi chợ nấu cơm, anh bảo cô chồng thích ăn món canh cá nấu chua và cà pháo là được rùi vợ ơi. Anh vẫn cứ ngủ, cô lặng lẽ nấu bữa trưa và đánh thức anh dậy ăn cơm, nhìn vào mâm cơm cô đã bày sẵn anh ôm cô từ phía sau và nói chúng ta như một gia đình nhỏ em nhỉ? Anh ước sao ngày nào cũng được ăn cơm em nấu nhìn ngon thía không biết hương vị sao đây ta? Cô bảo anh vệ sinh cá nhân rùi ra ăn cơm không cơm canh lại nguội, đôi chim non tíu tít trong niềm hạnh phúc, anh khen cô nấu cơm ngon anh ăn được 3 bát liền, tưởng vợ anh hay mít ướt nũng nịu ném hóa ra cũng đảm đang quá ta. Cô chỉ cười vì biết có lẽ anh đang nịnh cô.
Ăn xong cô pha nước chè mạn cho anh, vì đó là sở trường của anh rùi, ăn xong hút thuốc uống trà tự nhiên cô lại hiểu điều đó mặc dù chỉ thoáng qua những hôm gọi điện cho anh, anh bảo đang ngồi ở phòng uống nước trà thui. Ngồi được anh ôm từ phía sau có lẽ đó là cái cảm giác cô thích nhất, cùng uống nước trà, cùng xem phim hài. Cả chiều hôm đó cô và anh đi lang thang những con phố, hát hò xem ai sẽ hát được 100 điểm, người nào thua thì bị đánh đít. Trước khi đi cô bảo anh là vợ sẽ ko chịu thua chồng đâu nhé mặc dù em biết anh hát cũng rất hay. Cuộc thi hát hôm đó cô đã thắng anh vì cô cũng có giọng hát trong trẻo rất hay, cô càng làm anh thấy ngạc nhiên hơn vì những ngày qua những lúc cô buồn anh toàn hát cho cô nghe.Nay được nghe giọng hát cô trong ánh mắt và nụ cười tươi sáng như hút hồn anh với sự nhí nhảy của cô.
Bữa tối cô và anh lại về sum vầy bên căn phòng nhỏ của cô sau 1 buổi chiều anh bên cô đi trên những con phố của một thành phố êm đềm và sâu lắng của anh mà đã lâu rùi anh không có cảm giác đó. Có thể nói đây như một gia đình nhỏ mà ai nhìn vào cũng muốn. Anh nói với cô mai anh về thăm nhà, dù sao cô cũng đã nghỉ 2 ngày làm việc để bên anh rùi. Trước đây khi nói chuyện với anh qua điện thoại có một lần anh nói với cô, nếu được gần cô anh muốn cảm nhận sựu tinh tế của con người cô, muốn được chút hơi ấm từ cô. Không hiểu sao ngày đó cô lại nhận lời với anh là sau này cô gặp anh sẽ thực hiện lời hứa .Hơn 1 ngày trôi đi nhưng cô và anh gần như không hề nhắc đến chuyện đó. Nằm cạnh 1 cô gái nhưng có vẻ như anh tôn trọng cô, và kìm nén sự dục vọng của mình để trở che cho giấc ngủ bình yên của cô.
Ngày hôm sau cô trở anh ra bến xe về thăm gia đình, gia đình là quan trọng nhất nhưng kỳ nghỉ phép này anh đã dành thời gian cho cô là cô thấy mừng nắm rùi, anh về đến nhà trong sự sum vầy của cả nhà anh đều báo cho cô hay rùi mọi lo toan cho mọi người trong gia đình cô biết anh đang phải suy nghĩ rất nhiều mà cô không thể giúp gì được anh.
Mấy ngày sau anh lại lên thăm cô, hạnh phúc nhỏ lại trở lại nhưng lần này không giống như hai đêm trước, cô và anh đã không kìm nén được cảm xúc, họ trao nhau những gì đẹp nhất về thể xác cũng như tinh thần dục vọng. anh được chiêm ngưỡng cái đẹp của cô, một làn da trắng mịn và cái sự khéo léo của cô làm anh lên đến sự khoái cảm tột đỉnh, cô cũng sung sướng phát ra những tiếng rên nhỏ, cả hai cùng hòa quyện cái thân thể trần truồng vào nhau để tìm lấy cái sự thi vị của dục vọng.
…Anh lại trở về nhà, rùi cô bảo anh lại hãy chuyển công tác ra ngoài này, cô có giới thiệu cho anh một người quen để xem có cửa nào lo cho anh ra ngoài này được không. Nhưng chuyện này thì không thể 1 sớm 1 chiều. Hơn 1 tháng nghỉ phép anh lên thăm cô được 4 lần, kỳ phép của người quân nhân cũng đã hết, anh lại phải vào đơn vị công tác. Trước khi đi anh có nói với cô rằng “ Những ngày không có anh em luôn sống vui vẻ nhé, nếu 1 ai đó tìm hiểu thì em hãy mở lòng, anh rất yêu thương em nhưng anh thấy vợ chồng mình không hợp nhau” Tim cô như ngừng đập nhưng cô đã không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh, cô nói với anh rằng cô tôn trọng ý kiến. anh nhìn thằng vào mắt cô anh nói “anh không muốn vợ phải đau khổ, được bên cạnh vợ những ngày qua chồng hạnh phúc biết bao nhưng chồng lại không thể mang hạnh phúc đó đến bên vợ mãi được, nói đúng ra là chồng không thể có con, là người phụ nữ hạnh phúc lớn nhất là được làm mẹ và điều đó em cần được thừa hưởng như bao phụ nữ khác” cô không tin những điều anh nói, và anh lại nói thêm trước đây anh cũng iu một cô gái trong sài gòn nhưng bọn anh đã không có được điều hp đó, nhiều lúc anh muốn buông xuôi mà vứt bỏ tất cả khi mọi thứ đều không suôn sẻ với gia đình anh. Mong vợ hãy hiểu cho anh.
Trở về căn phòng trọ cô đóng kín cửa khóc nức nở, cô chẳng muốn ăn uống gì, tâm trí cô lúc nào cũng nhớ lại những ngày hạnh phúc đã qua. Anh lên máy bay vào cái ngày thứ 6 ngày 13 mà mọi người hay bảo là không may mắn, trong lòng cô luôn cầu chúc anh may mắn, cô viết 1 lá thư điện tử gửi cho anh cô cám ơn anh dám nói ra sự thật, anh đã dành cho cô những tình cảm mà có lẽ chưa một người đàn ông nào dành cho cô như thế, hai chữ “vợ chồng” có lẽ không bao giờ cô và anh cất lên thành lời nữa, cô dặn anh đừng suy nghĩ nhiều mà ảnh hưởng tới sức khỏe, đừng bao giờ buông xuôi mọi thứ nhé a.
Anh đã xa cô cả nghìn km, nhưng cô vẫn thấy đâu đây hình bóng anh trong căn nhà nhỏ, và cô hi vọng 1 hài nhi sẽ xuất hiện trong con người cô để những gì anh nói không phải là sự thật, ngày nào cô cũng mong điều đó nhưng kỳ kinh nguyệt cô không đều cũng sẽ khó có con. Và cô nghĩ con cái là phúc lộc trời cho, may mắn sẽ mỉm cười với anh và cô. Nhưng cái ngày hẹn rùi lại lên của người phụ nữ lại xuất hiện, cô thất vọng hoàn toàn và thế là hạnh phúc nhỏ của cô đã hết. Cô quen dần với cuộc sống không còn những tin nhắn, tiếng chuông điện thoại, giọng nói hàng ngày…. Cô đã không rơi nước mắt nữa bởi khi có chuyện gì làm cô nản không còn người cho cô lời khuyên, không còn người trách móc cô….hàng đêm cô nằm mà vẫn nhớ đến hình dáng nhỏ bé của anh.
Cô và anh đã không liên lạc với nhau, sự đau khổ cô cố dồn nén và lên những trang mạng để theo từng bước anh đi. Được tin anh chuyển ra ngoài này học cô mừng lắm nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ nhìn thấy dáng người anh trên những con đường của hà nội. Vậy mà chỉ cách cô có 10km nhưng anh cũng không hề cho cô hay. Nhưng cô vẫn cứ chờ tin anh, có vẻ như cả ông trời và anh hiểu nỗi lòng cô mà anh đến tìm cô trong một buổi tối, cô và anh tuy có những ngại ngùng nhưng 2 ánh mắt vẫn thấu hiểu được nỗi lòng nhau, đêm hôm đó anh ở lại bên cô nằm trong vòng tay của anh cô nuốt mắt vào trong, bởi sự hạnh phúc trào dâng như những ngày đầu đã không còn mỉm cười với anh và cô nữa rùi. Cô cảm nhận được tình cảm của anh qua vòng tay ôm chặt lấy thân hình cô, 1 thân hình mong manh nhưng đừng dễ vỡ em nhé.
Sau đêm hôm đó đến nay đã 3 mùa đông trôi qua cô đã bước sang tuổi 30 vậy mà cô vẫn ôm hình bóng đó trong tim, cô đã không liên lạc được với anh khi anh chuyển đi Lào làm việc. Cái lạnh của mùa đông đã phủ kín cả trái tim cô, cô yêu mùa đông hơn, và hi vọng 1 ngày kia những hạnh phúc nhỏ đêm đông đó quay về.
“Này em yêu, khi chúng mình bên nhau, làm những việc mình thích.Mỗi lần có em kề bên anh cảm giác như tận chốn thiên đường, bay bổng làm sao.Anh không muốn phải xa em, em à.Anh chỉ cần em biết điều này thôi hỡi em yêu.Anh không muốn trốn chạy, em yêu à em là người duy nhất đêm nay anh cần.Không cần hứa hẹn chi.Em à, giờ anh cần ôm em chặt vào lòng, anh chỉ…”
-Hết-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét